Ngày ấy trôi qua thế nào tôi cũng không nhớ, chỉ có điều rất thực, nó đã không hề dễ dàng. Sau Tết, tôi có xuống nhà em theo lịch học cùng, và e đã cho tôi đợi hơn nửa giờ, mà không xuất hiện thêm lần nào nữa sau khi mang cho tôi 1 ly nước ngọt...
Tôi kết thúc nhiệm vụ của mình lauxanh.us
Gặp lại hai người bạn của mình, 1 nam, 1 nữ... Không buồn, không giận, nhưng từ đó về sau tôi hiểu rằng khi tồn tại một cô gái xinh đẹp, thì tình bạn trở thành nhỏ bé! Cũng từ hôm ấy, tôi đi vào lối sống khép kín.
Một tháng trôi qua, buổi sáng nọ tôi thức giấc và không đến lớp... Tôi vẽ, nét vẽ tự nhiên như không phải từ bàn tay tôi mà bởi một điều gì dẫn dắt. Bức tranh dần hiện ra, tôi đã vẽ một thành phố nhỏ nằm chênh vênh trên một vách núi sừng sững, dòng thác đổ xuống hồ sâu bên dưới... Bức tranh "Đỉnh Thiên Đường" đã được vẽ như thế... Dường như những hình ảnh này nói lên bao tâm trạng đan xen của tôi.
Lồng bức tranh vào khung kính vungtrom.com, và kèm một bài thơ:
"Tôi là hòn sỏi buồn
Lăn những vòng quanh qua cuộc đời hiu quạnh
Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân
Em là ai người con gái tóc dài che mặt
Sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi
Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt
Chiêm bao sao chỉ một người."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét